Hãy kể rất thầm cho anh nghe về tình yêu của Ánh (*)
Chiều nay lẩn thẩn thế
nào mà mình lại hỏi H: không biết ổng có yêu bà A không? Thứ tình đó là tình
gì? Có phải là những xây đắp huyễn hoặc trên nỗi cô đơn quá đỗi trong những
tháng ngày B’Lao buồn bã với những con đường đất đỏ, những đồi chè ngày cũng
như đêm bị sương mù giăng kín? Không bạn bè, không người thân, không một ai, chỉ
có hình bóng người con gái rất đỗi ‘yên lành thần thánh’ mỗi ngày đi về trên những
con đường rất nhỏ của Huế, dưới những tàng cây, với đôi tay gầy guộc giá buốt
không được giữ ấm trong mùa đông dài xứ lạnh? Mình lôi ra Thư tình gửi một người…
Nhưng mà đầu tiên mình
nhớ về cách gọi ‘Sơn’ rất trìu mến nhưng không nhuốm chút màu nhục cảm nào của
một người (– người mà mình từng nghĩ trong suốt thời gian dài là mối tình đầu của
người đàn ông mà cũng trong suốt thời gian dài mình nghĩ là LC của mình). Cô này
có viết bài Dù đến rồi đi nhân kỉ niệm 1 ngày giỗ của TCS trên blog 3600.
Cô này bảo đã rất lâu không nghe Sơn 1 cách tử tế, và từ đó cũng dửng dưng với
tất cả những sự vụ liên quan đến Sơn. ‘Rồi hí hửng tưởng chừng như tất cả đã
xong xuôi. Đã xếp thành tập đã đóng thành dấu, đã diễm đã xưa đã quá vãng với
bao bụi bặm cuộc đời. Ngay cả những xôn xao bên cái chết của Sơn, mình cũng vô
tình như thể chẳng hề quan tâm. Nghe những khúc xưa, mình bật cười. Ừ! Can cớ
chi mà đem đi làm mộng???’. Mình nhớ đã từng mê cái bài viết này đến nhường
nào, vào lúc đó. Và tất nhiên bài viết/ chủ nhân blog đó ‘được vinh hạnh’ đưa
vào hàng ‘blog được theo dõi’ bởi người đàn ông từng- là- LC của mình, kế bên
là blog của mình, bắt đầu từ bài viết rất nhảm ruồi của mình nhân dịp năm mới
(năm mấy không nhớ) về Mùa xuân trong thơ Nguyễn Bính. Người ta không đem về
làm mộng mà mình đem về làm mộng.
Nên, mình mượn cách gọi
Sơn để thay cho ‘ổng’ trong những câu, những đoạn về sau.
Mình lật lại lá thư
tháng 8/1966.
‘Có một điều không nên nói ra mà vẫn phải nói,
và phải nói trong lúc uống thật say để có đủ can đảm nghe lời phủ nhận hay cái
gật đầu.
Anh yêu Ánh.
Chỉ đơn giản thế thôi
mà phải dè dặt, phải cân nhắc, phải chạy thoát ra ngoài cái tỉnh.
Điều đó đáng lí không
nên nói mà có bổn phận nhìn thấy phải cảm thông, nhưng cũng nói bởi vì nó là
chót đỉnh của tình cảm. Nói ra thì tình yêu biến thành tĩnh vật, đã đông đặc lại
như một khối thủy tinh.’
Và sau đó thì có 1 lá
thư hồi đáp của Ánh, tất nhiên là chẳng biết nội dung nhưng không phải là một lời
khước từ, vì Sơn có viết ‘buổi chiều hôm qua đọc xong thư Ánh anh chỉ mơ hồ cảm
thấy mình vừa nhận được 1 điều lành’.
Mình nhớ năm 2011 – kỉ
niệm 10 năm ngày mất của Sơn, gia đình TCS tung ra quyển Thư tình gửi một người
gây xôn xao. Xù nhi nhân dịp lãnh 1 món tiền từ trên trời rơi xuống đã không do
dự rinh liền 1 quyển giấy cứng bìa đẹp với giá 600 ngàn. Nó đọc 1 lèo xong rồi
trao tay mình. Mình nhớ mình đọc những dòng thư cuối cùng (– cuối cùng ở đây là
‘cuối cùng cho một tình yêu’ của Sơn với Ánh) vào một buổi chiều Sài Gòn mưa. Mình
nằm dài một góc nhỏ bên cái ban công nhỏ xíu nhà bà Tư. Mình nhớ mình đã khóc
khi mình đi theo cuộc yêu đương ‘tội nghiệp’ này, bắt đầu từ 1964 và gần như gọi
là kết thúc vào năm 1967.
Lá thư ngày 25/3/1967:
‘Bấy giờ đã quá khuya.
Chương trình chủ đề về tình yêu còn để lại một vị đắng rất mỏng. Mọi người cũng
đã ngủ từ lâu và anh cũng phải quyết định thật khó khăn mà chẳng ai trong cuộc
dám dứt khoát với chính mình. Quyết định nào cũng có sự khổ sở của nó. Anh cam
đành làm kẻ bội bạc để mở ra cho Ánh sự ngạt thở bấy lâu trong đó người này hay
kẻ kia đã cố đóng cho trọn vai của mình. Cho đến phút này anh vẫn cảm thấy chỉ
riêng anh đã sống thật hồn nhiên trong tình yêu đã qua.
‘chúng mình chấm dứt
tình yêu đó ở đây’. Hãy xem mọi lỗi lầm đều ở anh cả. Và bên sau quyết định này
là một lối ngõ thênh thang trên đó Ánh hãy đi vào những phiêu lưu mới đừng ăn
năn, đừng băn khoăn gì cả.
Tất cả đã rõ như một
khoảng trống. (…)
Anh xin cảm ơn 4 năm
ròng rã nâng niu tình yêu đó. Cũng xin cám ơn những buổi đợi chờ thật dịu dàng
không bao giờ còn có được. (…)
Anh đã bất lực không cứu
vãn được gì nữa cho tình yêu của mình. Thêm một lần đánh mất và thất lạc những
vàng son’
Cuối cùng cũng ‘chia
tay người yêu lạ lùng nhất mà anh chưa hiểu được’. Mình cứ tưởng quên, đã chấm
hết đã không còn. Nhưng lá thư năm 1969 khi hay tin Ánh lấy chồng, có đoạn ‘Anh
chỉ muốn nói với Ánh một lần cuối điều thầm kín anh đã giữ lại trong anh bấy
lâu. Đó là mơ ước anh được có Ánh bên cạnh để cùng đi với nhau dài lâu trên đời
sống này. Bây giờ mọi điều đã lỡ. Ước mơ chỉ còn lại trong anh như một ngọn đèn
không được đốt lên’. Rồi những lá thư ‘quan tâm’ khác lần lượt được gởi đi những năm sau đó. Năm
tháng có khác, nhưng tình cảm vẫn in nguyên. 3 tháng trước khi Sơn qua đời vẫn
còn gởi cho Ánh lá thư (email) ‘lâu quá không có tin tức gì của Ánh, không biết
tình hình đời sống như thế nào?’…
Mình mở lại đoạn video
đã kịp chép của một người bạn trong chương trình kỉ niệm ngày mất của Sơn - PbN. Một
giọng nam Huế đọc 1 đoạn trong 1 bức thư của Sơn gửi Ánh, sau đó Khánh Ly bước
ra sân khấu Xin trả nợ người. Mình có lần nói với LC là mình không thích (lắm)
giọng KL lúc về già, nghe nhừa nhựa ma mị thế nào. Hôm đó mình vừa nghe vừa
nhìn Khánh Ly bước ra với áo dài đen sọc xám, phấn son không che hết tuổi già,
giọng thì run run và yếu, bản phối gần như chậm lại để KL kịp lấy hơi. Mình rùng
mình. Chắc chỉ có Khánh mới cất lên nổi tiếng thở dài của Trịnh. Khép lại cuộc
tình (20 năm) bằng ý nghĩ buông tha vĩnh viễn, nhưng thật ra không đơn giản
chút nào. Rằng cuộc tình đó đã đeo bám vào từng câu từng chữ trong những bài
hát. ‘Nỗi nhớ đã đi qua hết quãng đời dài hơn 20 năm. Đi từ Huế lên Đà Lạt về
Sài Gòn và âm ĩ như một dòng nước ngầm không quên lãng. Anh không thấy Ánh thay
đổi gì cả, cứ như vậy mãi mãi. Những kỉ niệm xưa đã nằm trong những bài hát của
anh. Ánh thì chẳng giữ lại gì cả. Thế mà cũng hay. Hãy để một người khác giữ,
và mình thì lãng quên hoặc nhớ trên một văn bản không bao giờ có thực.’
Chiều nay SG không gió
không mưa. Căn gác vẫn tối vì bóng đêm khấp khởi tràn lan. Mình xếp lại mớ diễm
mớ xưa này rồi tiếc rồi thương rồi mơ mộng. Dù gì Sơn cũng đi qua một cuộc tình
mà suốt đời chẳng bao giờ quên được – mình nghĩ vậy (và bắt buộc thề thốt không
được hoài nghi ^^). Mình nói mình cũng mong một cuộc tình như vậy, mình sẽ cùng
ai đó yêu nhau suốt đời (trong tâm tưởng?), một cuộc tình kết tinh vĩnh cửu. H
đột nhiên hỏi mình bằng vẻ mặt hết sức nghiêm túc, đại loại là: mình đã yêu người
đàn ông ấy đến vậy sao? Mình cười hề hề, mình phân biệt rất rạch ròi mơ mộng và
thực tế. Giờ mình chỉ muốn ai đó đọc cho mình nghe hết đống thư tình này để nó
thành ‘của mình của mình của mình’.
Kết: cười thật to.
Sẽ còn 1 số note dài hơi liên quan câu chuyện này.
(*) Thư tình gửi một người
Nhận xét
Đăng nhận xét